Đôi khi rảnh rỗi, làm một cái gì đó cho đỡ ...buồn!
Bạn ơi ! Trong cuộc đời, mà mình đã phải "đánh mất" mình, phải trốn chạy, để trốn thoát và để mang đỡ hình hài của người khác, thì đồng nghĩa với sự mất mát, đau khổ và dằn vặt đã đến với mình rồi đấy !
Hai con Tê giác, không còn nhìn về một hướng nữa, mỗi đứa một nơi... chúng giận nhau phải không bạn ? Một con mang hình hài của loài Ngựa, con còn lại theo ý mình, cho nó gục đầu xuống, để:
“ Cúi xuống, Cúi xuống thật gần
Cho chiếc hôn ngọt nồng
Cho trăm năm ưu phiền phút chốc hư không…
… Cúi xuống
Vùng non xanh mát
Và cao tiếng hát cho cơn ưu phiền tan
Cúi xuống
Cúi xuống thật gần
Cho tóc em bềnh bồng
Cơn đau anh vui lòng bóng mát trên cao
Cúi xuống
Cho đến bạc đầu
Trên phút giây nhiệm mầu
Hai mươi năm xin còn một sớm thương nhau “
Người Họa sĩ đã mang trong mình bao Thúc Phượt của cuộc sống Vô Thường, thì Bản Ngã không khi nào yên tịnh, bạn ơi ! Có thể bạn cười và sảng khoái, hân hoan trong lòng từ một trò chơi tao nhã, nhưng riêng mình, mình lại có cái nhìn riêng, về tình yêu, về cuộc đời, về hạnh phúc Vô Thường, bạn ạ !
Hạnh phúc Vô Thường không phải là sự đau khổ, khi phải mang hình hài khác, mà là hạnh phúc trong Tự Ngã của bản thân, bạn ạ !
Mong muốn bạn luôn được hạnh phúc Cát Tường ! Thân thương !